Mẹ bồng Con
……o0o……
Mẹ bồng con khi còn giọt máu
Là bắt đầu hai chữ khổ đau
Là bước đi như sự khởi đầu
Là xuân sắc bạc màu năm tháng.
Mẹ bồng con khi tượng hình dáng
Là cưu mang khổ nhọc chẳng màng
Là lo sầu mình Mẹ nặng mang
Là bình an, đong cạn tính dày.
Mẹ bồng con chín tháng mười ngày
Chăm cái ăn từng ngày từng bữa
Chăm đời con bầu sữa đủ đầy
Chăm tiếng lòng điểm tựa mai sau.
Mẹ bồng con như lần đầu vậy
Cứ mênh mông sóng vẫy trắng bờ
Cứ chực chờ dòng lệ rơi mau
Cứ canh cánh nỗi sầu dâu bể…
Mẹ bồng con sao nhiều nhiều thế!
Tiếng oe oe tỉnh giấc Mẹ về
Tiếng ru dài chẳng nệ bồng đưa
Tiếng yêu thương thức mấy cho vừa.
Mẹ bồng con hình hài từ thuở
Bước thấp cao chập chững hành trình
Bước ngắn dài trong kiếp nhân sinh
Bước là bước hình như có Mẹ.
Mẹ bồng con đi qua thế hệ
Tóc trắng phau…Mẹ đã bạc đầu
Tóc nuột nà ghi dấu còn đâu
Tóc in sâu một đời dâu bể…
Mẹ bồng con nắng dài mưa đổ
Bồng qua đời chọn chổ bình yên
Bồng con đi qua nỗi ưu phiền
Bồng cay đắng vào miền thương nhớ.
Mẹ bồng con nên vóc nên hình
Cho con khôn con nhìn thấu rõ
Cho con đi sáng tỏ ngọn ngành
Cho con hiểu Mẹ dành tất cả…
Mẹ bồng con chẳng hề mặc cả
Chẳng than van hay ngã tay chèo
Chẳng buồn khi bóng xế cheo leo
Chẳng khóc khi dai dẳng cái nghèo,
Mẹ bồng con còn nhiều hơn thế!
Gánh đời xuân, Mẹ về giông bão
Gánh tình thương chao đảo chẳng hề
Gánh một đời qua tiếng khen chê
Gánh một đời, sao nhiều thế Mẹ ơi!
Theo: Đuốc Sen Khất Sĩ – Phước Hải
Phản hồi mới nhất